Sự thật thì hành vi không bao giờ thực sự là vấn đề. Hành vi của con là kết quả của một vấn đề nào đó. Và đó có thể là dấu hiệu của việc con chưa thể hoặc không thể quản lý được hành vi. Hiểu về sự phát triển não bộ của con. Cách mà bộ não hoạt động cũng như cách chăm sóc nuôi dưỡng nó. Đó là cách duy nhất để thay đổi hành vi một cách thực sự.
Con bạn đang có một cơn khủng hoảng nghiêm trọng. Một việc gì đó đã xảy ra và con la hét, khóc lóc thậm chí đập phá. Con có thể ném đồ đạc về phía bạn hoặc đẩy bạn ra. Thậm chí còn nhiều bé phản ứng “khủng khiếp” hơn. Như gào thét điên cuồng và nói rằng “Con ghét bố/mẹ”.
Khi con ở trong cơn khủng hoảng và không thể kiểm soát được hành vi, đó không phải là lúc chúng ta quan sát hành vi rồi gắn cho con những cái “tội” như là nghịch ngợm, không vâng lời, hư đốn v.v. Đó là lúc chúng ta cần hỗ trợ để con hiểu thực sự những gì khiến con hành động như vậy.
Hành vi ở trẻ cũng là một cách giao tiếp. Khi con mang đến cho chúng ta một “cảm xúc” lớn hay hành vi thái quá nào đó. Con đang cố gắng nói cho chúng ta biết về một nhu cầu nào đó chưa được đáp ứng. Nếu chúng ta chỉ nhìn vào hành vi mà con biểu lộ, chúng ta sẽ bỏ lỡ những điều con thực sự muốn và đang cố gắng nói cho chúng ta. Bởi sự thật là chúng ta chỉ thấy khoảng 10% những gì đang thực sự xảy ra với con. Giống như một tảng băng trôi vậy. Phần chìm ở dưới mới thực sự quan trọng và cần phải lưu tâm.
Chúng ta nên:
– Lắng nghe một cách chăm chú. (thể hiện bạn đang quan tâm tới những gì con nói, kể cả khi bạn không đồng ý)
– Tránh gián đoạn, ngắt lời con. (điều này có thể không dễ thực hiện khi bản thân bạn cũng đang nóng giận, nhưng hãy cố gắng)
– Không phán xét con. (không hẳn là lời nói mà thái độ bạn thể hiện, nét mặt hoặc giọng nói cũng sẽ thể hiện thái độ phán xét và con có thể cảm nhận được)
– Không so sánh
Mỗi đứa trẻ là khác nhau, nên bố mẹ cần xem xét tình huống và đánh giá xử lý một cách phù hợp với riêng đứa trẻ. Con đang đấu tranh với điều gì? Bố mẹ có thể giúp gì cho con? Để con cảm thấy được đồng cảm, để không cảm thấy bị bỏ rơi nhưng cũng đồng thời không làm tụt năng lượng của con. Hãy trả lời con thay vì phản ứng. Không dễ đâu, nhưng chúng ta có thể làm được.
Em bé sẽ không nói với bạn con cảm thấy thực sự như thế nào. Khi đau buồn, tức giận, mệt mỏi, con sẽ thể hiện thông qua những hành vi có thể mang tính “thách thức”. Bố mẹ cần hiểu và thay vì coi đó là những hành vi “không ngoan ngoãn”, hãy coi nó là một cơ hội để kết nối và đồng cảm với con.
Nguồn: Raised happy
Ảnh: Andre Letria